Bài học từ cô trò nhỏ

Ngày đầu tiên nhận công tác ở một trường mầm non, tôi không khỏi căng thẳng trước những đứa bé nước mắt giọt vắn giọt dài và những ánh mắt xót thương của các bậc cha mẹ. Một lần, đang trong giờ học, tôi bỗng giật thót mình vì chợt nhìn thấy có một phụ nữ đang hé cửa quan sát lớp học của tôi.
cong1
Chiều hôm ấy, tôi được mời lên phòng ban giám hiệu. Cô hiệu trưởng bắt đầu nói về người phụ nữ lúc sáng. Chị là phụ huynh của một cháu nhỏ sắp được xếp vào lớp tôi. Cháu tên là Kelly. Từ lúc mới sinh ra, cháu đã bị tật ở chân nên không thể đi lại như những đứa trẻ bình thường. Các bác sĩ phải đặt một miếng đệm vào chân để giúp cháu đứng thăng bằng… Cô hiệu trưởng tiếp tục. “Phụ huynh yêu cầu cho cháu được ra sân chơi với các bạn nhưng không để các cháu khác đến gần vì Kelly rất dễ ngã…..Tôi không dám từ chối sự thử thách này nhưng đêm ấy, tôi trằn trọc không ngủ được
.
Kelly nhỏ nhắn, có tóc vàng óng ả như thiên thần, đôi mắt xanh đầy nghị lực. Ngày đầu tiên đến trường của Kelly rất tốt đẹp, cháu chỉ vấp ngã hai lần. Mỗi lần đến giờ sinh hoạt ngoài trời, chúng tôi đưa lũ trẻ ra sân, chúng tung tăng như đàn chim nhỏ. Kelly luôn nhìn các bạn vui đùa với đôi mắt háo hức và thèm thuồng. Vì vậy, tôi thường đi bên cháu trò chuyện. Một lần, tôi chợt nảy ra ý định cho bé tập đi. ý định này được KELLY đồng ý tức thì. Đồng nghiệp tôi khuyên can nhưng tôi quyết không đổi ý. Từ ấy, mỗi khi đến giờ sinh hoạt ngoài trời, tôi và Kelly ra một góc hành lang tập đi. Lúc đầu, cháu vịn một tay vào tường tập đứng thăng bằng, nhưng cháu xiêu vẹo, yếu ớt. Tuy vậy, mỗi lần ngã, cháu lại nhanh chóng đứng lên, không quên nhoẻn miệng cười. Ngày KELLY đứng vững một mình và bước được bước đầu tiên, tôi đã khóc. Để động viên cô trò nhỏ, mỗi ngày, tôi đều đánh dấu quãng đường mà cháu đi được. Theo đó, chúng tôi biết rằng mỗi ngày, Kelly càng đi xa hơn một tí
Vào cuối năm học, Kelly không đến trường nên chúng tôi rất lo lắng, gọi điện đến nhà hỏi thăm. Người nhà cho biết cháu đã theo mẹ đi tái khám. Vài ngày sau, mẹ Kelly đến trường, lúc gặp tôi, chị bỗng òa khóc. Tôi hơi chột dạ, lo lắng. Một hồi lâu, chị sụt sịt hỏi: Cô đã buộc cháu tập đi? Câu hỏi này như một cái tát làm tôi giật thót người. Có phải mẹ cháu sắp nói rằng tôi đã làm sai và điều ấy sẽ làm cháu phải ngồi xe lăn suốt đời? Mẹ Kelly vẫy tay gọi con đến gần, chỉ vào khớp gối của cháu và nói: “Các bác sĩ hỏi vì sao chân cháu tiến triển tốt như vậy thì cháu thưa rằng cô đã dạy cháu tập đi. Hiện giờ, cháu không còn phải đặt miếng đệm vào chân để giữ thăng bằng, vì không có chúng, cháu vẫn bước đi được…” Quá sung sướng, tôi trào nước mắt và khi bình tĩnh trở lại, tôi nhận thấy mình đang trong vòng tay của vị phụ huynh hạnh phúc ấy.17 năm trôi qua, Kelly vẫn nói rằng không nhờ có tôi, có lẽ suốt đời cô bé vẫn chỉ ngồi nhìn người ta đi lại, vui đùa…
Nhưng tôi thì đã học được một bài học từ chính cô trò nhỏ của mình: Không có trở lực nào không thể vượt qua nếu người ta biết kiên nhẫn từng ngày một. 

Tác giả bài viết: Sưu tầm