Thanh kiếm của Dionysius

Ngày xưa, có một vị vua tên là Dionysius trị vì xứ Sylacuse (một thành phố cổ ở ý) Ông sống trong một toà  lâu đài nguy nga tráng lệ với vô số ngọc ngà, châu báu cùng giai nhân tuyệt sắc. Có rất nhiều kẻ trong vương quốc đem lòng đố kỵ về sự giàu sang của Dionysius, Trong số này có Damocles, vốn là một người bạn rất thân của Dionysius. Damocles cứ luôn miệng nói với nhà vua:”Ngài có tất cả những gì mình muốn và ắt hẳn cũng là người hạnh phúc nhất trần gian”.
20131121-nhung-thanh-kiem-huyen-bi-nhat-lich-su-6
Ngày nọ, khi đã chán ngấy những lời than thở của Damocles, nhà vua bèn bảo: “Anh nghĩ rằng ta thực sự hạnh phúc hơn những người khác hay sao?”. 0amocles đáp lại: Hãy nhìn tài sản và quyền lực của ngài đi. Trên đời này sẽ không có một điều gì khiến ngài phải bận tâm cả. Vậy thì có cuộc sống nào lý tưởng hơn thế không?”. Đức vua bèn nói: Có lẽ anh nên ở vào cương vị của ta. Damocles xuýt xoa: “Có nằm mơ tôi cũng không dám nghĩ đến chuyện này.  Nhưng nếu tôi được giàu có như ngài thì tôi sẽ chẳng cần đến bất kỳ một hạnh phúc nào khác”. “Tốt lắm anh bạn ạ. Kể từ ngày mai, ta sẽ đổi chỗ với anh và anh sẽ có những thứ mà anh đang ao ước”. Ngay hôm sau Damocles được đưa vào cung để thử đóng vai một ông vua. Anh ta được vận vương phục và đội vương miện bằng vàng. Tất cả người hầu đều tuân thủ răm rắp lệnh của Damocles khiến anh ta vô cùng thích thú. Yến tiệc được mở với rất nhiều sơn hào hải vị rượu quý hoa tươi và cung nữ múa hát. Damocles vội quay sang nhìn Dionysius và nói như hét lên. “Thế mới là cuộc đời phải không bệ hạ! Thần chưa bao giờ được hạnh phúc đến như thế này”.
Nói xong, Damocles nâng cốc rượu lên uống. Đôi mắt anh ta  chợt như bị thôi miên khi nhìn thấy một thanh kiếm rất sắc được treo lủng lảng chỉ bằng một sợi lông ngựa, cách đầu anh ta chỉ trong gang tấc. Damocles bỗng như một xác chết không hồn, run như cầy sấy. Anh ta không còn thiết gì ăn uống nữa. Anh ta chỉ muốn được thoát ra khỏi lâu đài càng nhanh càng tốt. Thoạt đầu anh ta định nhảy lên và bỏ chạy. Tuy nhiên, anh ta sợ rằng cử động đột ngột của mình dù là nhỏ nhất cũng có thể khiến sợi dây bị đứt và thanh kiếm sắc kia sẽ cắm ngay vào đầu khiến anh ta mất mạng. Thế là Damocles đành ngồi bất động. Dionysius bèn lên tiếng hỏi: “Chuyện gì đã xảy đến cho anh thế? Thức ăn không hợp khẩu vị à”. Damocles nói rất khẽ. “Thanh kiếm! Thanh kiếm! Ngài không nhận ra nó sao?”. Nhà vua trả lời:”Dĩ nhiên là ta nhìn thấy nó chứ. Không phải chỉ mới lần này mà là mỗi ngày. Thanh kiếm ấy luôn treo lơ lửng trên đầu ta và hoàn toàn có thể lấy mạng của ta vào bất cứ lúc nào ta khinh suất. Nó tượng trưng cho bọn người hầu lừa dối, những kẻ đang mưu tính việc soán ngôi hay một vương quốc láng giềng sangxâm lấn. Nó cũng có thể là một quyết định thiếu khôn ngoan của ta khiến cho cả vương quốc bị diệt vong. Nếu muốn trở thành một người trị vì thiên hạ, ngươi buộc phải chấp nhận và đối mặt với những hiểm họa tiềm ẩn này”. Damơces bèn đáp lại. “Giờ đây thần đã thấu hiểu mọiviệc. Đằng sau sự giàu có, danh vọng và quyền lực phù du ấy, bệ hạ đã phải chấp nhận một cuộc sống với vô vàn trăn trở và lo toan. Kể từ ngày ấy, Damocles đã không còn muốn làm vua nữa dù chỉ trong khoảnh khắc.

Tác giả bài viết: Sưu tầm