Tôi và người bạn đồng hương học cùng đại học và trọ cùng phòng ký túc xá. Đều là thành viên đầu tiên của gia đình được bước chân vào đại học, chúng tôi là niềm tự hào của cha mẹ. Mỗi tháng, họ gửi cho chúng tôi một ít tiền để mua thực phẩm. Nhưng tháng đó, điện gửi tiền chưa đến.
Hôm đó là chủ nhật, mới ngày thứ năm đầu tháng mà hai đứa chỉ còn đúng một xu. Chúng tôi đến một trạm điện thoại, dùng nó để gọi cuộc gọi Collect (người nhận cuộc gọi trả tiền) về nhà cách đó gần một ngàn cây số. Mẹ tôi bắt máy. Mẹ nói cha tôi bị bệnh và không làm việc được, vì vậy, không có cách nào gửi tiền cho tôi được. Mẹ xin lỗi tôi và nói rằng gia đình của bạn tôi cũng không khá hơn vì bà đã đến gặp họ. Họ trì hoãn thông báo cho chúng tôi vì hy vọng có thể tìm ra cách nào đó. Họ muốn tôi không nản chí vì chỉ còn một tháng nữa là kết thúc năm học. Tôi chỉ muốn bay về nhà ngay. Nhưng dù sao chúng tôi cũng đã dự định sẽ đi làm việc suốt mùa hè để kiếm tiền. Điểm học của tôi rất xuất sắc, chắc chắn học kỳ sau sẽ có học bổng.
Sau khi gác máy, chúng tôi nghe thấy tiếng lẻng xẻng và rất nhiều đồng xu rơi ra từ ống tiền của thùng điện thoại. Chúng tôi kinh ngạc mừng rỡ còn tay thì cố ôm cho hết số tiền. Mấy sinh viên đi qua lại nghĩ chúng tôi làm trò hề. Chúng tôi bàn bạc có nên gĩư tiền và xài không. Không có ai biết chuyện này, nhưng hai đứa biết là không thể làm thế được, như vậy là không trung thực. Phải rất cố gắng, tôi gọi điện cho nhân viên tổng đài và nói chuyện gì đã xảy ra. Cô ấy nói rằng số tiền thuộc về công ty điện thoại, nên hãy bỏ lại vào chiếc máy. Chúng tôi làm như thế, hết lần này đến lần khác nhưng chiếc máy không nhận tiền nữa. Tôi phải gọi lại và kể rằng tiền xu cứ tiếp tục rơi ra. Cô ấy nói cô ấy không biết làm gì khác rồi hỏi người quản lý. Khi trở lại, cô ấy nói chúng tôi có thể giữ số tiền, vì công ty điện thoại chẳng khi nào lại cử một nhân viên đến tận ký túc xá chỉ để thu lại vài đôla.
Có cả thảy 7 đô la 20 xu, chúng tôi mua thức ăn ở cửa hàng gần đó và bắt đầu đi tìm việc làm ngay sau buổi học. Một chủ cửa hàng tạp hóa sau khi nghe chúng tôi kể lại câu chuvện đã nhận cả hai đứa vào làm ngay ngày hôm sau. Tiền làm thêm đủ để cho chúng tôi trong suốt học kỳ sau. Bạn tôi sau này trở thành luật sư, còn tôi tốt nghiệp kinh tế, rồi lập công ty mà bây giờ đã trở thành công ty cổ phần với vốn hàng triệu đô la. Những đứa con của tôi đã vào đại học, con cái bạn tôi cũng vậy.
Khi tốt nghiệp, bạn tôi và tôi viết thư cho công ty điện thoại, hỏi họ có muốn chúng tôi gửi lại số tiền đó không. Tổng giám đốc công ty điện thoại viết thư chúc mừng chúng tôi tốt nghiệp và nói rằng chưa bao giờ biết số tiền nào của công ty được sử dụng có ích hơn như thế! Tôi đã nghĩ về điều này suốt nhiều năm qua. Tôi tự hỏi có phải nhân viên tổng đài đã nhận ra giọng nói run run lo lắng của tôi nên có thể cô ấy đã cho cái máy không nhận tiền nữa hoặc có lẽ ông trời đã thương chúng tôi… Không biết chắc. Nhưng tôi đã luôn trả món nợ trong suốt đời mình, tôi luôn mong mình có thể giúp người khác nhiều như những đồng xu đó đã giúp tôi.
Khi tốt nghiệp, bạn tôi và tôi viết thư cho công ty điện thoại, hỏi họ có muốn chúng tôi gửi lại số tiền đó không. Tổng giám đốc công ty điện thoại viết thư chúc mừng chúng tôi tốt nghiệp và nói rằng chưa bao giờ biết số tiền nào của công ty được sử dụng có ích hơn như thế! Tôi đã nghĩ về điều này suốt nhiều năm qua. Tôi tự hỏi có phải nhân viên tổng đài đã nhận ra giọng nói run run lo lắng của tôi nên có thể cô ấy đã cho cái máy không nhận tiền nữa hoặc có lẽ ông trời đã thương chúng tôi… Không biết chắc. Nhưng tôi đã luôn trả món nợ trong suốt đời mình, tôi luôn mong mình có thể giúp người khác nhiều như những đồng xu đó đã giúp tôi.
Tác giả bài viết: Sưu tầm