Cuộc sống vợ chồng không có điểm chung 2 bên

Tôi 40 tuổi, lấy chồng người ngoại quốc được 14 năm, có hai con trai, điều kiện kinh tế ổn định. Chồng tôi là người đàn ông tốt, có ý chí, khôn ngoan và rất có trách nhiệm. Anh mang lại cho mẹ con tôi cuộc sống đầy đủ về vật chất nhưng lại làm chúng tôi cảm thấy ngột ngạt về tinh thần. Đối với con bé, có lẽ cháu chưa thể hiểu hết mọi việc và thích thú chơi cạnh bố; còn cháu lớn đã bị ảnh hưởng quá nhiều. Sai lầm lớn của tôi là đã dạy cháu biết thần tượng bố, nghe lời bố và noi theo bố từ khi bé tí. Bố cháu nói gì thì với cháu đều là đúng.

Chính vì vậy, chồng tôi đã vô tình tạo ra cho con sự lo sợ về an toàn, bệnh tật, cuộc sống từ lúc cháu còn quá bé. Cháu luôn phải nhớ mình là những người nước ngoài thành đạt, có rất nhiều người ghen tị, có nhiều mối đe dọa có thể xảy ra từ tai nạn giao thông, cướp bóc, trấn lột, lừa đảo. Cháu không được phép vào các trang mạng để tự đăng ký vì sẽ bị hacker thâm nhập thông tin. Những điều chồng tôi nói là đúng nhưng lại là áp lực với một đứa bé yếu đuối. Anh luôn tự hào mình giỏi nhất và nói con trai hãy làm như bố.

Cũng giống như bố của anh, chồng tôi luôn sợ hãi mỗi lúc bị ốm đau. Anh sợ cho bản thân và sợ lây sang mọi người. Thường khi ốm, anh tự thu xếp đồ đạc và ra khách sạn ở cho đến lúc khỏi. Con tôi ngày ngày nói chuyện với bố qua Skype, mỗi lúc về Việt Nam chơi cháu cũng được nghe ông bà nội huấn thị về hiểm họa từ thức ăn, bệnh tật ở quê nhà.

Tôi mệt mỏi về cách suy nghĩ và làm việc của chồng. Mọi việc đều tính đi tính lại, thay đổi quyết định cho đến lúc không còn thời gian mà ngẫm thêm nữa. Chúng tôi làm kinh doanh, công việc nhiều nên anh luôn trong tình trạng quá tải. Nhiều cái quyết lại thì đúng nhưng lắm cái quyết lại thì sai hoàn toàn. Tôi mong thời gian ở nhà là lúc bỏ công việc ra, cùng chơi với con và chẳng nghĩ nhiều, chồng không như thế. Anh thích nằm nhà, nhìn vợ con chơi và đầu óc tiếp tục nghĩ việc. Anh không thích nói ra những suy nghĩ của mình và cũng chẳng để tâm đến tôi đang nghĩ gì, muốn gì. Anh thích nói chuyện kinh doanh, chính trị trong khi tôi thích bàn tán những việc nhà, người thân, bạn bè.

Vài lần tôi đề nghị ly thân để có thời gian suy nghĩ lại, chồng gạt đi và nói chúng tôi lấy nhau vì tình yêu, có quan điểm sống chung, có cùng những giá trị sống. Anh nói đúng nhưng đó là lý thuyết chứ thực tế tôi chỉ thấy ngày một tách rời nhau. Tôi nghĩ gì anh chẳng quan tâm, vui buồn anh biết nhưng không làm gì vì còn bận việc khác. Tôi ốm đau sẽ phải tự đi khám bệnh, anh biết cũng chả hỏi. Chỉ khi tôi nằm viện anh mới bỏ việc ở nhà trông con và cơm nước.  

Anh toàn để mặc tôi lo liệu cho con cái, nhà cửa. Khi có mặt bố mẹ chồng thì anh phải được thể hiện là người nắm giữ hầu bao, là chủ cái nhà này. Tôi cũng chán với cách suy nghĩ ấu trĩ và gia trưởng ấy nhưng mình ở xa, có mấy lúc ở cạnh bố mẹ chồng đâu mà lo. Tuy nhiên, mỗi năm về thăm nhà là lại điên tiết khi thấy chồng nghe lời bố mẹ từ những việc rất phi lý như uống thuốc, chữa bệnh, quan hệ họ hàng. Bố chồng tự xưng là giỏi nghề thuốc nên thường xuyên tự điều trị cho cả nhà. Chồng tôi cứ thuốc gì bố đưa là uống, từ tráng dương, thuốc bổ thận, huyết áp đến cảm cúm.
batdong-1421814418_1421814426_1421814439_180x108
Mỗi lần về Việt Nam anh lại mang sang vài gói thuốc nam, thuốc bắc, vài bữa uống rồi lại vứt đi. Cháu bé con tôi về Việt Nam bị ốm, ông và bố bắt cháu lớn uống thuốc kháng sinh để dự phòng. Chồng tôi toàn dùng kháng sinh mạnh, thế hệ mới mua ở Việt Nam nên sang đây bị ốm là bác sĩ không thể điều trị được, chủ yếu anh tự lấy trong tủ thuốc riêng của mình để uống. Chồng tôi giờ 45 nhưng bị bệnh huyết áp, dạ dày, thường xuyên viêm họng, nói chung là nửa thời gian ốm đau. Khi khỏe anh lo làm việc, đi công tác, chơi golf; lúc ốm nằm khách sạn hoặc phòng riêng đóng cửa lại, thậm chí ăn uống riêng. Nhiều lúc muốn an ủi chăm sóc nhưng anh cứ lảng ra. Nếu tôi bị bệnh gì có tính lây nhiễm anh cũng tránh xa tôi luôn. Con bị lên sởi, anh nói mẹ con tự chăm nhau ở nhà còn anh sang nhà khác.

14 năm sống chung, anh chưa bao giờ nói không thích, không hài lòng về điều gì tôi làm cả. Nhiều lần tôi hỏi tại sao nhiều cái anh không thích vẫn không nói ra. Anh bảo ai mà chả có khuyết điểm, đã là vợ chồng thì chấp nhận chứ, tôi từng rất cảm kích trước suy nghĩ này. Tính tôi thẳng và nóng, có chuyện bất đồng là tôi nói ra để cùng hiểu và rút kinh nghiệm. Ngược lại, chồng chưa bao giờ khen tôi nửa lời. Anh luôn sẵn lòng khen và khen rất khéo mọi người, từ nhân viên, bạn bè, bố mẹ, còn tôi thì không.

Những năm đầu của hôn nhân tôi thường xuyên bị trầm cảm, thậm chí còn muốn tìm đến cái chết. Tôi bực bội, tức tối và mệt mỏi trong các mâu thuẫn gia đình, không có hướng giải quyết. Các cuộc tranh cãi do tôi khơi mào mỗi khi không nhịn được và kết thúc lúc tôi mệt mỏi vì chồng chỉ im lặng. Nhiều lúc tôi đã trút mọi tức tối hằn học vào con nên góp phần đẩy con vào căn bệnh ám ảnh cưỡng chế bởi như thế cũng là tạo stress cho con. Sang năm nay, khi biết con bị bệnh, tôi vô cùng ân hận và tự nhủ mình phải biết kiềm chế. Cuộc sống của chúng tôi trôi qua như vậy đấy.

Tôi thấy dễ chịu thoải mái khi chồng đi công tác, mẹ con tôi ăn uống chuyện trò vui vẻ. Tôi không thấy nhớ, không mong chờ sự trở về của chồng, không muốn tham gia vào công việc chung, không muốn nghe anh nói các chuyện chính trị thời sự. Tôi thỏa thuận với anh việc nhà ai nấy lo để không còn cảm thấy áy náy. Sống ở đất khách quê người, không có anh em họ hàng và bản tính tôi vốn tự lập nhưng tôi vẫn muốn có người che chở.

Những lúc đi chơi, đi mua sắm bị người bản địa có thái độ khác lạ, khi va quyệt xe, đi bác sĩ bị bất đồng ngôn ngữ, tôi muốn gọi cho chồng, mong anh có thái độ ủng hộ, bảo vệ mình nhưng anh chỉ im lặng. Tôi không phải người vô duyên, vô học nhưng chồng sẽ xét xem việc anh tham gia có ảnh hưởng gì đến hình ảnh, uy tín, công việc không, được hay mất cái gì và có an toàn không? Có lần tôi vì ức chế với sự im lặng của anh nên đã lái xe bỏ đi, không còn muốn quay về nữa. Dần dà, tôi biết nếu có vô tình bị sao ngoài đường cũng đừng gọi chồng bởi anh ấy sẽ chả dám đến đâu.

Chúng tôi sống chung mà quá nhiều cái riêng cùng với hố sâu tình cảm ngày càng rộng hơn, chỉ có các con khiến tôi vẫn duy trì tình cảm gia đình. Tôi mong các con sau này sống tốt, không ích kỷ và vô cảm. Tôi hay mơ về gia đình mình, các bạn học cũ, thậm chí mơ đến những người đàn ông mến mộ mình và luôn dành cho tôi những tình cảm chân thành. Tôi không muốn quan hệ ngoài luồng vì như thế là vi phạm đạo đức, ngoài ra tôi cũng cần có niềm tin là sẽ có người thương yêu và sẵn sàng che chở cho mình. Như thế có phải tôi đang ngoại tình tư tưởng không? Có phải tôi đang tự làm khổ bản thân mình không? Tiếp tục hôn nhân thế này có tốt cho con không hay là chính tôi đang đẩy mình vào ngõ cụt?

Lam

Mẹo tăng cường sinh lý với Rocket 1h
300x217xrocket-1h1-300x217.jpg.pagespeed.ic.kKztv3sou3

– Rocket 1h hỗ trợ điều trị xuất tinh sớm, thời gian sinh hoạt tình dục ngắn.

– Hỗ trợ điều trị rối loạn cương dương, dương vật không đạt được độ cương cứng cần thiết, liệt dương.

– Giúp tăng tiết hormone nam giới testosterone một cách tự nhiên.

– Hỗ trợ điều trị quá trình mãn dục ở nam giới: Người hay mệt mỏi, đau lưng, mỏi gối.

– Bạn có thể đặt hàng Rocket 1h trực tuyến trên site này hoặc mua tại địa chỉ: http://thuocbothan.vn/san-pham/rocket-1h.html

– Nhà thuốc Việt số 1: 596 Nguyễn Chí Thanh, Phường 7, Quận 11, Tp. HCM ( đối diện bệnh viện chợ Rẫy ).

– Nhà thuốc Việt số 2: 210 Nguyễn Thái Sơn, Phường 4, Quận Gò Vấp, Tp. HCM ( ngay ngã 3 Nguyễn Thái Sơn – Phạm Ngũ Lão )

Hotline: 0983 883 456 – ĐT: 08 39561247 để được các  các dược sĩ tư vấn và sử dụng thuốc bổ thận an toàn và tốt nhất.